Thứ Tư, 5 tháng 9, 2007

BÍCH BÁO 12 b 4-1965-1972

Các bạn thử xem lớp mình có cùng thời với lớp này không ?


ĐỐ VUI …. ĐỂ HỌC

Các bạn Chu Văn An nào đoán được tên của 2 Thầy dưới đây sẽ được thưởng hậu hĩ:

1) Thầy nào mà ngày xưa khi được hỏi “Thầy đi xe gì?” thì Thầy chuyên trả lời đùa là “tôi đi xe Peugeot” cứ như la Thầy làm chủ một chiếc xế hộp nổi tiếng của Pháp. Xe Peugeot của Thầy thực sự là một chiếc xe không có bougie, không cần xăng để chạy. Nó chỉ là một chiếc xe đạp loại đàn ông cũ rích, chỉ có cặp thắng là made by Peugeot mà thôi. Thầy rất quan tâm về sự an toàn của Thầy khi đạp xe nên Thầy thuê thợ gắn cái cặp thắng tân tiến nhất của cái thời bấy giờ. Mỗi khi đến ngã tư đường, nhất là chổ Ngã Sáu là Thầy nhảy xuống xe để dắt bộ qua đường. Thế mà cũng có một lần Thầy bị xe taxi đụng khi đang đạp xe giữa đường, cái tai nạn này làm Thầy gãy một chân. Tôi còn nhớ là Thầy rất lịch sự, bất cứ khi có học trò nào đó chào thầy “Lạy Thầy ạ” là Thầy nhảy tót xuống khỏi xe đạp ngay lập tức để đáp lễ “không dám.” Có đứa tinh nghịch chận Thầy ngay giữa đường đễ chào Thầy, thế mà Thầy cũng xuống xe để đáp lễ. Thầy là một thể hiện điển hìinh của cái sự giáo dục Đông Phương của tụi mình :Tiên Học Lễ, Hậu Học Văn.

Thầy này tên gì và Thầy dạy tụi mình môn gì?


2) Thầy thứ nhì này ngày xưa tụi mình hay gọi là “Bố” Thầy này đi xế hộp thục sự. Xe của Thầy là một chiếc Volkswagen. Ngày xưa khi dạy tụi mình về môn Vạn Vật, Thầy chuyên môn ví voi những sự sinh sản của thực vật cứ y như là những chuyện sex của loài người vậy. Thầy vẽ hoàn toàn theo trí nhớ hình nhụy hoa cây cỏ rất đẹp không bao giờ phải nhìin vàao sách.

Thầy này tên gì và tại sao Thầy được gọi là “Bố.”

QT

VIẾT CHO ĐOÀN MINH TÂM
Vào tháng 7 năm 2005, khi nhận tin hiền thê của Đoàn Minh Tâm qua đời sau cơn bệnh quái ác.... Tôi nói khẻ, Rồi đây thằng Tâm sẽ khổ đau, tiếc thương người bạn đời không biết đến bao giờ!!!. Sự việc xãy ra y vậy.... Sau cái ngày nhà nó mất, nó như một kẻ mất hồn và rơi vào cái chu kỳ depression cực kỳ thảm hại!!!! Mặc dù nó và tôi chưa có được một diểm phúc hội ngộ sau gần 30 năm xa cách!!. Nhưng qua một vài nét bút qua email, tôi cũng hiểu được những gì mà nó đang nghĩ trong nó!!! Vì rằng trong những năm cuối cùng ở 12B4 CVA, tôi và Tâm là gần gũi nhau nhất cùng với Thông Mát. Nhớ những ngày ở CVA, hầu như chúng tôi gặp và đến với nhau ngày một!!!. Tôi còn nhớ lúc đó Tâm Ghiền có chiếc Bê Xê sập lết, đôi lúc nó đèo cả 3, Tôi và Thông Mát đi uống cà phê, nhưng không đứa nào có tiền cả. Tâm nói, để tao chở tụi bây về quán gần nhà tao (Góc Phan thanh Giản và Bàn cờ) “Tao sẻ mượn tiền con bé Trang em tao, hy vọng có!” Thế rồi cả bọn vào quán kêu cà phê và chờ Tâm Ghiền trở ra với một ít tiền của bé Trang em nó.
Thông Mát nói: “tao kêu vài điếu thuốc lá nghe Phương??, thèm quá!!!! “
Tôi bảo “ừ!!! kêu đại đi Thông!!!”
Khoãng 15 phút sau, Tâm trở ra, lắc đầu và nói, con bé Trang di nhà bạn nó chơi rồi, tao có xin bà già ít tiền, nhưng bà già nói mới cho tiền hôm qua rồi nên không cho nữa!!!.Tâm tiêu nghiễu ngồi xuống châm điếu thuốc rồi mĩm cười nói với tôi: “Ê Phương, mày có uy tín hơn tao khi nói chuyện với bà già tao.... Sau khi uống cà phê xong mày vào năn nĩ, nói rằng cả 3 đứa không có tiền, mà đả lở gọi cà phê rồi, thì thế nào bà cụ cũng lòi ra!”Toi hỏi nó, bà già đang làm gì trong nhà và ông cụ nó có ở nhà không. Vì lẽ, ông cụ Tâm Ghiền rất khó, không thích bọn tôi hút thuốc, cà phê cà pháo!!!!Tâm nói, mày đừng lo, bà cụ đang dưới bếp còn ông cụ tao đi làm chưa về. Tôi nói có vẽ cự nự nó, mầy hại tao vừa thôi nhá Tâm!!! Đây là lần đầu và cũng là lần cuối nha mậy!!!!. Thằng Thông Mát cười ngặt nghẽo trong lúc thả một hơi thuốc dài lên trần!!!!

Bây giờ đến lượt tôi!!!
Vừa đến cửa nhà Tâm, thì Mẹ Tâm vừa bước ra ngoài, hình như bà chuẩn bị đi mua gì khá vội. Tôi nhanh miệng chào bà, “Thưa Bác ạ!, Tâm có nhà không? thưa Bác?”,
Mẹ Tâm nói: “Cậu ấy chắc ngoài quán cà phê đầu ngõ, cậu ra đấy tìm xem sao!.”
Tôi trả lời “dạ vâng, để con ra đó xem”.
Nói vừa xong bà nhanh gót đi!!!!. Thế thì, tôi nói khẻ, bây giờ chắc phải trở ra và giao cho Thông mát xoay sở vậy!!!! Đứng tại ngỏ nhà Tâm Ghiền gần 10 phút để suy tính coi có thể mượn tiền ai đây!!!. Rất may cho tôi, lúc đó em gái Tâm vừa về.
Gặp tôi, bé Trang hỏi: “Anh gặp Anh Tâm em chưa?” “Rồi, Anh gặp rồi” Tôi đáp.
Trang nói, “vào nhà chứ! anh đứng ngoài đấy làm gì”. Tôi trả lời “Tâm có trong nhà đâu mà Anh vô hả Trang!!.”
“Chứ tại sao Anh bảo là gặp Anh Tâm rồi cơ mà....”
Tôi đành nói sự thực với bé Trang, em gái Tâm Ghiền là bọn tôi không có tiền mà đả lở kêu cà phê và đang ngồi "đồng" ngoài quán đầu ngõ!!!!. Trang lắc đâu và chìa tiền cho tôi!!!!. Tôi nói với Trang là ngày mai Anh trả và cãm ơn em đả cứu bọn Anh!!!. Trước khi chạy trở lại quán cà phê, tôi còn căn dặn Trang đừng mét lại bà già!!!!!
Thật sụ mà nói, trong bọn 12b4 CVA bọn tôi, mỗi đúa một vẽ, khó mà so sanh với nhau được. Tâm ghiền thì có cái hay ẩu, chơi trước tính sau. Còn việc học thì, khi đả học thì học thât dử. Nhớ những đêm học thì cùng với Tâm Ghiền, lúc đó, bọn tôi thường là Thông mát, vì nó không chịu học. Thông Mát nói “tao di Thủ Đức, tui bây khỏi lo!!!!”
Rồi ngày tháng qua nhanh, sau 72, bọn tôi tan hàng cùng với Mùa Hè Đỏ Lửa, mạnh đúa nào đứa ấy lo!!! Tôi và Tâm lại tiếp tục với nhau ở ĐH, và trời khiến, bọn tôi lại cùng một nghề.... Nhưng tôi còn may mắn hơn Tâm là tôi trong biên chế nhà nước cho đến 85 bỏ nghề và bỏ nước.... Tưởng rằng tôi và Tâm sẽ gặp lại!!! Hai đứa húa hẹn sẻ gặp nhau.
Tháng 10 năm 2006, tôi, Tâm Ghiền và Trần Lâm Sơn chat lần cuối cùng trên mạng.... Những lời lẽ cuối cùng ấy của Tâm Ghiền, tôi lưu lại mãi mãi trong cái disk nhỏ bé.... mà tôi sẽ mang nó theo cho đến cuối đời tôi!!!!Tâm, I love you guy!!!!NHP

Không có nhận xét nào: